Qua mấy ngày cùng nhau nghiên cứu Phong cách Công ty, tôi gởi lời cảm ơn đến mọi người. Cảm ơn vì đã giúp tôi thấy nhiều điều, mà trước đó chưa một lần cảm nhận.
Có những “bài thu hoạch” rất ngắn gọn, đơn sơ chỉ vài câu:
“… Dù lớp học có mấy buổi, nhưng những điều con nghe thật lạ lẫm. Con chưa hề nghĩ rằng, cuộc sống quá đơn giản như vậy. Thế mà, con đã rối quá, đôi lúc bế tắc và chỉ muốn bỏ việc. Bây giờ, hình như con đang thấy một cái gì đó... rất khác. Con đang bắt đầu lại từng chút một đây…”
“... Đôi lúc con nghĩ là mình bị bỏ rơi. Nhưng, thật kỳ lạ, bây giờ con hiểu: mình đã tự bỏ rơi mình. Sao lại như vậy…”.
Đúng. Cuộc sống thật đơn giản.
Vì ở kế bên, quá gần, nên không nhìn thấy.
Cây bông giấy trước nhà máy, đã tựa lên bức tường mà lớn lên. Lên tới Trời chắc? Không, chuyện lên cao nữa, bức tường không thể. Bức tường chỉ cao tầm đó.
“Cũng giống như mẹ, cha. Sức già, với những đồng tiền nhà quê chỉ cho con học đến đó. Từ đây, con phải biết “tự” mà đi. “Tự”, có nghĩa là luôn song hành với mọi người bên cạnh. Họ nương vào con và con nương vào họ. Một đôi khi, thấy mình là quan trọng – nhưng bài học con gà/quả trứng – mẹ/con – sáng/tối - như nói rằng: Cái này có, cái kia có. Người này luôn là chỗ dựa của người kia”, chịu ảnh hưởng nhau. Mọi thứ xảy ra đồng thời.
Là chỗ dựa (khi mỏi), chớ không phải “chỗ, để mà mình luôn luôn dựa vào”.
“Ấm trà phải sạch sẽ. Ấm làm bằng loại đất gốm đặc biệt, giữ nóng được lâu. Đất đã chịu đau, bị nung ở nhiệt độ mấy nghìn, hóa thân thành GỐM, thành chiếc ấm trà vững chắc, nhẹ hơn… Lại trang điểm thêm một vài bông hoa … Tự ấm phải làm cho người dùng thích. Thích vì có lợi. Người dùng cảm thấy xứng đồng tiền bỏ ra: đẹp, giữ được nóng, hợp thời hợp cảnh, tiện dụng…
Nước trà ngon, nhờ trà, nhờ người hái trà, nhờ nước đúng chuẩn, nhờ người pha…
Tự ấm, tự nước… đã có “những cái rất riêng”. Khi cái này gặp cái kia, sức mạnh nhân đôi. Nếu thiếu một, dù chỉ một, sẽ không có tất cả.
Dựa, nhưng nếu mất chỗ dựa bất ngờ, không ngã - mới là dựa.
Vậy thì, tự làm cho mình mạnh lên, không đơn giản là kiếm được cái sống, mà còn thoát khỏi sự va chạm luôn khắc nghiệt. Vâng, cuộc sống luôn khắc nghiệt. Những cái giống nhau luôn va chạm, hại mình, hại cái khác. Để bớt tổn hại, mỗi thứ phải vượt nhanh lên phía trước, vươn về phía khoảng trống chưa có ai – như cành cây, chiếc lá, như cái rễ chui sâu…
Nhìn cây Ngọc Lan trước sảnh, thấy được bao điều.
Sự sung mãn, tràn đầy nhựa sống được bắt đầu từ gốc. Hồi xưa, cây chỉ là một mầm nhỏ.
Gốc vững vàng với đất đầy chất bổ dưỡng. Rễ luôn tìm được nước. Nước là chiếc xe chuyên chở mọi thứ nuôi cây. Cành lá không biết từ đâu mà sinh ra. Sinh ra từ nụ nhỏ bé xíu. Mọi cành lá xum xuê đều từ trong mà ra. Mọi thứ đều bắt đầu từ cái rất nhỏ bé... Nụ mạnh khỏe, cành mạnh khỏe. Chăm chút cái nhỏ bé bây giờ, ngày mai có kết quả lớn. Cái nhỏ dễ làm. Điều nhỏ dễ kiểm soát.
Nước, cũng như tiền, chỉ là chiếc xe chuyên chở mình đi. Nước đi, chất bổ dưỡng đi theo… Nước ở một chỗ là nước chết, đôi lúc gây hại.
Tiền. Tiền là chiếc xe chở người qua từng đoạn ngắn, một phần rất mong manh trong chuyến đi dài.
Đôi khi tự hào, hãnh diện vì được ngồi trên chiếc xe sang trọng. Thật ra, không ai ngồi mãi trên xe. Đôi lúc, chỉ có một mình mò mẫm trong bóng tối, vực sâu. Lúc bấy giờ, lúc mà đã mất hết tất cả bạn bè, người thân…, trắng tay – chỉ còn có “sức”. Sức mình. Sức và Trí.
Ngẫm nghĩ mà thấy, không phải nhìn mà thấy là, đừng bao giờ đi kiếm tiền và càng không nên khư khư giữ lấy đồng tiền.
Người hạnh phúc là người luôn quan sát mình, luôn mài giũa “cái nhìn”. Bi kịch luôn xảy ra khi đầu óc bị tối tăm, hoảng hốt. Một ai đó đã nói: “Nhiều người đi qua nhìn, ngó - vài người đi qua nhìn, thấy”. Phải chăng “cái thấy” đã dẫn các hành động của chúng ta đến kết quả mong muốn. Cái thấy đã giúp thành công trong công việc. Thông thường, tiền bạc là mặt sau của thành công. Sáng tạo, dù là một cải thiện bé nhỏ cũng luôn hạnh phúc. Mặt sau của hạnh phúc là tiền.
Thế gian luôn quý trọng những người tài giỏi và thiện tâm.
Tạo hóa luôn “giao việc”cho những người tài giỏi, đức hạnh. Có việc, là có tiền.
Đôi khi khư khư ôm lấy thành công cũng là điều nguy hại. Ôm lấy những thành tựu, cũng như khư khư giữ tiền trong tủ. Vừa có thành tựu thì thường phải mất. Tiền đến, hãy chuyển ngay nó đi… Hãy chuyển nó thành một giá trị mới.
Thành công cũng chỉ là trải nghiệm. Những trải nghiệm, nếu chuyển thành dạng “năng lượng”, nó sẽ linh hoạt, biến hóa, nhân lên. Năng lượng, đó là lửa.
Người có lửa dễ thành công. Người làm việc nhiều, lửa nhiều. Người có lửa nhiều, làm việc nhiều.
LUÔN HOÀN THIỆN, đó là luôn quan sát mọi việc nhỏ bé đang làm.
Từ đây, “thấy” được những cái khó chịu và “biết” bỏ nó đi.
Cái khó chịu ấy làm khó mình, làm mình không phù hợp với xung quanh.
Bất hạnh lớn nhất là cảm thấy lẻ loi, đơn độc.
Hạnh phúc lớn nhất là khi mình cảm thấy thanh thản, tự tin, không sợ hãi điều gì. Luôn thấy mình hòa nhịp với xã hội, với thiên nhiên. Luôn có mối giao tiếp hài hòa với xung quanh, với trên, với dưới, với công việc.
Hạnh phúc lớn nhất là luôn quan sát những việc đang làm, những việc rất nhỏ. Như một khán giả, hãy quan sát mình. Mọi vui buồn đều ở người diễn, không phải mình. Có thể với cách đó, mình sẽ bớt khổ hơn, nếu không may gặp phải việc không vừa ý.
Hãy chọn cách “diễn” tốt nhất có thể được… Tương lai sinh ra từ đây.
Phải chăng, luôn hoàn thiện là một cách để tồn tại, để mình không bị loại bỏ.
Không đi quá sớm, nhưng luôn là người đi đầu. Không đi quá trễ, luôn là người đến đúng lúc. Đến đúng lúc, là đến trước một chút.
Không nên quá lớn để nắm không chắc. Đừng để quá bé, để bị lạc mất. Nếu mà cứ lớn dần từ trong, nhưng thân cây có nhiều vân gỗ - Thời gian thôi, mỗi năm lại thêm một vòng vân gỗ. Cứ vậy, từ trong mà sinh ra…
Vậy thì, LUÔN HOÀN THIỆN không phải thêm vào từ ngoài, mà lớn lên từ trong.
Đúng là “lớn lên” như một thiếu niên. Cái lớn thêm đó, do trải nghiệm, do quan sát từ chính mình và hợp với mình.
Tre sinh ra từ gốc. Bông hoa nở ra từ trong cây. Cây cỏ tỏa hương từ trong. Bánh xe cao su căng lên cũng từ trong… Cái trống, cây đàn guitar luôn nhờ cái gì đó trống không, không chứa điều gì (mà luôn sẵn để dùng).
Tiếng chuông vang xa hàng dặm cũng từ trong bụng trống không. Hễ có điều kiện, chuông vang lên. Những tiếng chuông nghe cũng khác nhau. Cũng lạ.
Người xưa rất coi trọng cốt cách.
Người xưa rất ngại người nói nhiều.
Vậy nên, để “có tiền”, cần phải có năng lực về nghề nghiệp. Nghề nghiệp bao gồm chuyên môn kỹ thuật, năng lực giao tiếp, năng lực “thấy” xung quanh. Nung nấu để có tấm lòng. Thiện tâm cũng là một năng lực.
Kỹ năng giao tiếp thượng thừa, là “giao tiếp không giao tiếp”. Nghĩa là, khi đã có tấm lòng chân thực, có khả năng thực, có ý muốn thực…, thì tự nó phát ra.
Hãy tâm niệm: Cái lợi của khách hàng là trước hết.
Ai cũng yêu điều thực. Khách hàng cũng vậy. Khách sẽ cảm được, và nhận biết đúng khả năng mà mình có. Khách sẽ mua (nhận) đúng cái họ cần.
Cuối cùng, “doanh số” tăng lên từ đây.
Doanh số về mình, dù một đồng - là đã thắng trong cạnh tranh giành lấy một đồng.
Tự mình rèn, tự mình luyện, tự làm cho mình giỏi lên. Tồn tại mà không gây tổn thương ai: Đó là CẠNH TRANH KHÔNG CẠNH TRANH.
Điều gì chúng ta hay quan tâm nhất?
Đó là sức khỏe và “thành công”. Thành công chỉ có khi tự tin. Tự tin chỉ có khi có năng lực. Năng lực chỉ có khi có tâm ý cầu tiến bộ. Hãy học, hãy quan sát và “chọn” từng chút một.
Với công ty, dù việc rất nhỏ đều cần bằng chứng. Bằng chứng, đó là mầm. Muốn có hạt lúa, thì phải gieo đúng hạt lúa giống - hạt giống tốt.
Công ty và Người - không khác nhau.
Sức khỏe và thành công luôn hòa lẫn. Hòa lẫn đến nỗi người ta không xé làm đôi được. Hai thứ ấy dính vào nhau, y như hai mặt của một tờ giấy.
Hai thứ ấy khi nhập lại, có tên khác: Hạnh phúc.
Hai thứ ấy, lại dính cặp đôi với một thứ khác nữa: Đó là CHO VÀ NHẬN.
CHO VÀ NHẬN. Cho và nhận rất khác nhau như Đông và Tây, tối và sáng, trái và phải. Nhận luôn dễ dàng và cho thì khó.
Tuy vậy, thu vào lại vô cùng khó; mất đi – cũng là cho - lại rất thường tình.
Những quy ước từ ngữ có vẻ không thể rành rọt mọi vấn đề, đôi khi trái ngược nhau dưới mắt nhìn của người này người khác.
Nhưng, có một thứ tương đối rõ ràng hơn, đó là thế giới được chi phối bởi các định luật bảo toàn, các quy luật cân bằng - luôn nhỡn nhơ trước mắt, lại luôn bí ẩn. Tất cả mọi thứ trên thế gian này luôn bị phá vỡ thế cân bằng và luôn hối hả quay lại chỗ cũ. Mà chẳng bao giờ còn chỗ cũ ấy.
Người Mẹ suốt một đời vất vả dành cho con, cho tất cả. Những gì nhận lại mấy ai để tâm. Bình trà luôn rót nước đi và lại cứ đầy rất đổi bình thường. Người thầy trải lòng mọi thứ, để người nghe thấy rằng – cuộc đời như thật – những lần ngã xuống không đau như nhau…
Khi người ta hiểu mỗi khi bị ngã thì đau như thế nào, thì khi đứng được - thật hạnh phúc. Sống cuộc đời bình thường thật hạnh phúc.
Khi chúng ta hiểu, mỗi lần tổn thất là mỗi lần đi học, là đầu tư, thì sẽ trân quý những gì đang có. Thành công ở sát bên những thất bại, ở trong thất bại. Chỉ là quay lưng lại – là thấy… Chỉ bình tâm là thấy.
Khi nào, người ta không thể phân biệt đâu là thất bại, đâu là thành công, đâu mất đâu được, thì sẽ bình yên.
Khi người ta không thể phân biệt đâu là cho, đâu là nhận – lúc đó người ta có thể quên mất khái niệm HẠNH PHÚC. Hạnh phúc đã là một thứ gì rất đỗi bình thường…
Trên đây là khái quát từ các bài thu hoạch đã gởi đến tôi.
Có những bài thu hoạch, đọc rất cảm động. Tôi đọc đi đọc lại.
Cảm động không phải vì văn, mà vì thấy “cái gì đó rất khác” trong văn.
Giá như mà, mọi người chúng ta ai cũng cho rằng:
Cẩn thận, cẩn thận từng chút một. Luôn giữ bằng chứng. Luôn học tập để mọi suy nghĩ, hành động được chính xác. Luôn quan sát, để thấy rằng, mình giỏi có người giỏi hơn - mình khổ có người khổ hơn – luôn nghĩ khác biệt, luôn làm khác biệt theo hướng hoàn thiện. Khác biệt, nhưng luôn hợp với xung quanh. Đó là tất cả.
Dù khó khăn đến mấy, sự an lạc vẫn là bí quyết để thành công. Thanh nhàn giữa những khó khăn.
Yêu mình, yêu Người, yêu thiên nhiên – đó là mật pháp của sức khỏe. Yêu việc – chìa khóa hạnh phúc.
Mọi thứ đều đơn giản: Không nên lấy không của ai điều gì, dù đó là thiên nhiên. Cho và Nhận đã thành quy luật.
Cảm ơn bạn. Cuộc hạnh ngộ bạn và tôi, thật lạ thường.