Những ai đã xem phim Kung Fu Panda và Tây du ký cũng biết về những câu chuyện đi thỉnh KINH - đi tìm KINH.
Mỗi người được Trời đất sinh ra có một thân thể và một khối óc biết suy nghĩ. Không biết thân thể sẽ về đâu. Sự cảm nhận cuộc sống thường lạc hướng.
Quan sát, suy nghĩ và lại quan sát. Suy nghĩ bao nhiêu lần, từ lúc mặt trời lên, rồi lại từ lúc mặt trời lên. Trong giấc ngủ vẫn lo lắng cho thân phận ở trần gian.
Đi tìm KINH như đi tìm một văn bản thông minh. Đọc Kinh là biết cách để về nơi hạnh phúc. Kinh, như là một bí kíp tuyệt đỉnh, vô song, lạ thường.
KINH - có thể là một phương thuốc vô hình và hữu hình - có thể làm cho một người hạnh phúc và thấy bình an.
Thế mà, một chân kinh cứ lẫn khuất, cứ như là một thế giới tồn tại song song. Thúc giục mạnh mẽ mà yên tĩnh, luôn sôi động mà trầm lắng. Người đi tìm luôn đi, đến khi chân mỏi. Đường càng xa, lại thấy càng xa hơn.
Đôi lúc nhận ra niềm vui và hạnh phúc lại ở trong những chuyến đi. Nơi cần đến, lại ở dưới bước chân. Nơi cần về thì đã về tới.
Đã về, đã tới với cuộc sống đời thường vô cùng tuyệt diệu.
KINH là một trải nghiệm chân chính, chắc là không đủ chữ để viết.
KINH như một vùng sáng ban mai. Chỉ ai tắm trong đó mới cảm được cái ấm lạnh của một chùm tia nắng dịu dàng.
KINH là một tiếng chuông. Khi chuông vang lên, không biết xuất phát từ đâu và đang ở đâu...
Chữ trong KINH cũng là một thứ chữ lạ thường.
Hôm nay, tôi cũng bắt đầu đi tìm một cuốn KINH - với bao ý nghĩ .
Nếu thấy được KINH, tôi xin thỉnh về...
nguyentuonglinh
28/3/2012 (viết trên chuyến bay đêm).
Suối và Mây (Himalaya - Nepal)
Suối và Mây rồi cũng về một chỗ