Cháu còn quá nhỏ để đọc được thư này. Cháu sẽ nghĩ đến ông khi không đồng tình về một ý tứ gì trong thư.
Những người cùng thế hệ cũng vẫn tìm nhau vì những bất đồng, thì chắc chắn Ông cháu mình cũng sẽ nhớ đến nhau. Nhớ đến nhau không phải vì nhớ, mà vì đã đánh mất một "cái" khác với mình. Cái khác với mình, như một gánh nặng, nhưng nó là đối trọng. Đã là đối trọng, thì luôn có mặt.
Đôi khi sự khác biệt của Ông làm cháu thích thú. Ông có nhiều cái mà bạn bè chung lớp của cháu không có: nhìn không rõ bằng cháu, chạy theo trong cuộc chơi - luôn là kẻ về sau. Thậm chí Ông đã vấp ngã khi nom theo con cháu của mình.
Ông lại có một khác biệt lớn - luôn dõi theo cháu từ phía sau - luôn có cảm giác đó là đôi chân của mình trẻ lại, tung tăng, được sống vĩnh hằng.
Ông không có lời khuyên nào để lại cho cháu. Một thế hệ đã không thể hiểu nhau, thì làm sao hai thế hệ như vầy có cùng cảm nhận. Giọt nước mắt của Ông có thể sẽ mặn hơn hồi trẻ, vì đã lâu không khóc. Nó vẫn sinh ra mà không chảy. Cái ngọt cho đi, cái mặn ở lại...
Ông đã từng "đi" vào nơi tăm tối, từng lạc lối.
Ở đó, Ông thấy được phần còn lại.
Ông đã có quá nhiều lần thất bại về đủ mọi chuyện trên đời, và khi ấy Ông tự cho là - sự đau khổ cũng có cái đáy. Nơi đó là thấp nhất. Mình đã từng ở nơi thấp nhất. Vậy đó, Ông chẳng còn sợ sẽ còn nơi nào thấp hơn. Chỉ cần tốt một chút thôi, Ông cho rằng như vậy là hạnh phúc.
Ở nơi tận cùng, có nhiều người lắm. Rất nhiều là khác. "Nơi", có thể không chỉ là nơi chốn cụ thể, đó là lúc mà người ta không có chỗ lui nữa. "Ở đó" chỉ có một con đường đi về phía trước.
Ở nơi khó khăn nhất - tình yêu, tình bạn... đều nhìn được rõ. Muôn người muôn mặt.
Rồi có lúc cháu sẽ đến tuổi Ông. Cháu luôn ray rức không có gì để lại.
Không sao, thì Ông có để lại cho cháu gì đâu.
Cái không nắm được, không bán đi được không thể trao lại cho ai.
Dù sao, cháu cũng thấy, cái PHÚC của bao đời vẫn theo mỗi người mà không ai trao cho ai. Nó tự đi theo cách linh thiêng.
Ông nghĩ là, mọi thứ kể cả suy nghĩ, luôn được kế thừa cho đến hàng triệu năm sau...
Vậy đó, Ông mơ mộng rồi.
Thư này, như một nhật ký của Ông. Con sẽ đọc và cứ nghĩ: Đây là lá thư được bỏ vào trong chai và thả xuống biển. Con nhận được nó. Hạnh phúc.
Sự tình cờ thường có chủ ý.
Ông.
nguyentuonglinh
7/2/2012
Tái bút:
Ông quên một việc:
Ông rất hạnh phúc khi viết thư này. Ông luôn chờ con hồi âm.
Tái bút: Ông vẫn thích gọi con là con.