Đầu năm đi lễ chùa. Chùa trên núi. Một bên là biển.
Dưới mái chùa có những chiếc chuông gió.
Chuông hát
Tiếng chuông gió vang lên. Bất ngờ như tiếng hát. Âm thanh vô lượng hòa nhau như tiếng đàn.
Ngày đầu năm, gió rung chuông theo cách khác. Tiếng chuông có màu xanh. Tiếng chuông có hy vọng. Cách rung của gió như cách của Người.
Gió đến từ biển xa và gặp chuông. Chuông vang lên khi gặp gió.
Tiếng reo trong vắt, dịu ngọt mà xuyên qua mọi thứ.
Tiếng chuông – một thứ tiếng của gió.
Tiếng gió nhẹ nhàng, từ tốn mà đi đến vô tận.
Tiếng gió hay tiếng chuông - chậm rãi đi suốt với thời gian.
Có thể trong đêm thanh vắng, gió cũng đến rung chuông. Rung chuông gọi ai.
Những ngày giông bão, chắc gió cũng đến rung chuông. Tiếng chuông không bằng tiếng của bão tố. Vậy mà cũng đều là tiếng của gió.
Nghe chuông hiểu ngay tánh nết của gió. Lời nói của chuông là tâm trạng của gió hay của chuông.
Tiếng chuông là tâm trạng của Người hay quyền năng của Phật.
Lời của gió là thứ cho đi hay thu về.
Và chuông không hát
Có lúc chuông không vang lên.
"Thời gian" bắt đầu lên tiếng, chứng minh mình có mặt.
Cái không có lại phô bày cái không có của mình.
“Nơi im ắng” là một chiếc cầu.
Chiếc cầu mà con người có thể đi về muôn nơi, trong một không-thời-gian mười phương tám hướng.
Khoảng lặng giữa các nốt nhạc, là lúc những tình cảm sâu lắng vỡ oà.
Khoảng trống giữa những tiếng chuông, dù một giây, để hiểu rằng mọi thứ đều cần sự vắng mặt.
Tiếng chuông, tiếng gió
Tiếng chuông hãy đến với người thương. Người nhớ đường về.
Âm thanh khuấy động mọi thứ không còn sống. Sự sống trở lại.
Tiếng gió rung lên những điều thầm kín, những thứ ở thật gần và sẽ sống lại.
Tiếng chuông là một bài thơ âm thanh.
Kinh của Phật. Tiếng gió kẻ phàm trần.
nguyentuonglinh
31/1/2012