Lời dạy
Ngày xưa cha mẹ thường dạy: "Sống làm sao coi được thì sống".
Gia tài thừa kế là như vậy. Tình yêu, giáo dục, hoài bảo, đòn roi là vậy.
Có quá nhiều điều "không coi được" đã hành xử trong một chuỗi dài của cuộc sống.
Cũng vì phải sống coi được, nên luôn thấy mình đã đi lạc chỗ...
Cần phù hợp với chung quanh và đồng thời phù hợp với gốc - như luôn cần hợp với trọng trường.
Cần thay đổi những điều đang nắm giữ và luôn hướng về với ngọn - như luôn hướng lên trên.
Phải chăng, sự mất gốc và mất hướng đi đều lạc lối như nhau.
Bản chất sống luôn cần những cái phù hợp và những điều ngược lại. Sống theo sở thích, ăn theo sở thích. Sống - ăn ngược lại.
Ăn hoài một món sẽ bệnh. Sống hoài một cảnh, sẽ hư. Sự pha trộn tốt xấu hình như là ý muốn của Tạo hoá, là Đạo của Trời đất.
Vì luôn cần thấy mỗi hành xử "coi được" là được.
Nên "chìa khoá sống coi được" là chìa khoá vạn năng. Một chìa khoá không bằng kim loại, mà bằng một sợi mềm, mềm như không có gì vậy...
Bởi vì, giữa muôn vàn điều hư đốn, ít hư một chút là được.
Giữa muôn "cái bình gốm" không hoàn thiện, một cái ít tì vết hơn là được chọn, có khi được trưng bày nơi đại sãnh.
*
Cái minh triết mà không luôn được dùng thì lãng quên.
Cái minh triết mà xa vời, khó biết lại là không minh triết.
Minh triết tìm hoài không thấy. Đôi khi lại nghĩ có cái gì đó không minh triết.
Có thể, cái không minh triết luôn ở chỗ minh triết... - vậy đâu là minh triết.
nguyentuonglinh
10/2/2012