CẠNH TRANH VỚI MÌNH

(Viết cho những người cộng sự) 

Một cái cây, dù lớn hay nhỏ luôn biết cắm sâu vào đất để tìm thứ nuôi mình. Hạ xuống, tìm cách đứng vững là cách phổ biến mà thiên nhiên đã làm. Ở trong đất, ngoài nước tinh khiết, không phải mọi cây cỏ đều quan tâm các chất dinh dưỡng như nhau. Mỗi cây luôn tìm thứ mình quan tâm, hợp với mình. Đó là cơ chế giữ cân bằng cho mọi loài. 

Một cái cây cũng biết vươn lên trời xanh. Cây thường tìm những khoảng trời còn trống để đâm chồi, nở lộc. Luôn tìm chỗ trống. Luôn nghiêng về “nơi lành” có dòng sông, có không khí dịu mát và ánh sáng. 

Con người, một doanh nghiệp… cũng là những cơ thể sống và thật giống với thiên nhiên trong quy luật tồn tại. Quy luật muôn đời những tưởng là cạnh tranh sống mái một mất một còn, đấu tranh tiến hóa, loại bỏ để tồn tại. Đâu ngờ luôn có đối trọng với điều ấy – cái này tồn tại, cái kia tồn tại. 
Đôi khi ánh sáng rực rỡ xua đi bóng tối, nhưng chính xác hơn, dù ánh sáng có nhiều bao nhiêu thì chung quanh vẫn là bóng tối phủ đầy. Thứ bóng tối khó chịu đó, làm cho ánh sáng có mặt. Cuộc tồn tại song hành này, là một cơ chế tự vận hành mà Tạo hóa đã mặc định. 

Không va chạm – đó là một thái độ loại bỏ - loại bỏ cái mình không va chạm. 
Không quan tâm – đó là cách loại bỏ - loại bỏ cái mình không quan tâm. 

Bóng đá, bóng chuyền – thứ do con người tạo ra, cũng sử dụng quy luật khoảng trống. Trái bóng bay đi, như thay mặt con người, thay mặt ý nghĩ và hành động. Nếu trái bóng bay đến những nơi mà đối phương không chiếm chỗ, phần thắng nắm được trong tay. Có lẽ nào, tuyệt đỉnh của bóng đá là chuyển bóng vào chỗ không có đối phương. Quả bóng đã thường ghi bàn cho mọi lần như thế. 

Trong một bàn cờ tướng, tìm ra những vị trí trống hoặc "sẽ trống", mà bạn cờ không với tay tới, đó là những nước đi phóng khoáng, chiến đấu mà như chơi. 
Trong thể dục dụng cụ hay nhảy cao, điều lạ lùng nhất – chỉ biết rèn luyện mình – chỉ biết hoàn thiện mình thôi – không va chạm – thường là con đường đến chiến thắng. 



Trận chiến với chính mình – cuộc chiến khó khăn nhất mà xưa nay được ghi chép. Đó là một cuộc chơi tự do, bình thản, an lành. 
Không có cuộc cạnh tranh nào. Chỉ có cuộc cạnh tranh với mình. 

Cạnh tranh với mình, không phải cạnh tranh, mà đơn giản chỉ là sự chọn lựa. Cứ chọn chỗ trống mà đi. Cứ chọn điều mới mà làm. Cứ chọn điều lành mà thụ hưởng. Khỏe thì tiến lên. Mệt thì dưỡng. Đôi khi dừng lại cũng là đi. Dừng lại để đội ngũ ổn định. Dừng lại để đầu óc bình lại. Mọi việc được kiểm soát, thấy rõ… đã là đi tới. Dừng lại đúng lúc cũng là đi tới. 
Dừng lại, như nước trong ao, từ từ trong vắt. Tâm tư nặng trĩu rồi cũng yên tĩnh. 

*

Những khoảng trống tạo nên để gió bay đi muôn phương và người còn nơi sáng tạo.
Những khoảng trống để có nơi thay đổi, là nơi đi tới.
Là nơi để mình mạnh lên.

Chính mình cần cạnh tranh với mình trong những khoảng trống.

nguyentuonglinh 
3/12/2013