Nơi mình ở

Viết cho người cộng sự.

Tản mạn về nơi sống

Nhìn cảnh người phải leo lên nóc nhà, tránh dòng nước lũ cuồn cuộn bao vây hung hãn; nhìn một người tái nhợt do trúng độc từ rau cỏ..., trong lòng bao lo lắng về những hạnh phúc giản đơn, những cuộc sống thanh thản.
Nơi đường hầm lạc lối, một chút ánh sáng luôn là hy vọng. Khi đã dư đầy mọi thứ, lại thèm một bữa cơm chiều đạm bạc với người thân. Một chút nắng, một chút thân tình, một chút sức khoẻ - có khi không còn tìm được. Thấy đó mà không sao với tay tới.

Thèm khát một nơi mà con trẻ có thể đùa giỡn trong nắng. Thèm một giây thôi để thăm hỏi mẹ già. Mọi thứ ở không gian lại biến thành thời gian. Mọi thứ kiếm ăn lại lẫn qua nhân văn. Một hành xử nhỏ, một việc cỏn con này lại sinh ra một thứ khó khăn khác ở một lãnh vực xa lạ. Nơi xa lạ, không chỉ là nơi chốn. Nơi, mà lại là lúc, lúc phải bỏ tất cả những gì quý giá nhất.

Môi trường là nơi đã chở những lời tỏ tình của người này đến người khác. Không gian đã chứa, chứa chan những tình yêu của mọi loài, mọi vật dành cho nhau. Nơi ấy, cũng trình diễn mọi vở kịch bi hài mà con người đã diễn xuất thần, đã diễn tận lực trong quá trình đi tìm “hạnh phúc cho riêng mình”.

Chúng ta “vừa sinh ra là lên đường” đi tìm hạnh phúc cho mình, như là quy ước. Quy ước như đến rằm trăng tròn, đến hè rực nắng. Nhưng hạnh phúc cứ ở trước mặt... Đến hè nắng không lên, đến đông mưa không tới. Lúc không chờ lại đến, khi không mong lại về. Mọi thứ có, khi không cần. Khi cần, không có.
Một lời thân tình khi cần lắm cũng không. Một chút nước đôi lúc cần uống cũng không. Muốn tắm mưa lại sợ bệnh, muốn nói lời ái ngữ lại sợ... khó nghe. Món ăn thanh đạm cũng khó tìm.

Nơi mình ở trở nên xa lạ. Con đường, dòng sông trở nên xa lạ. Chính mình vô ý, mấy mươi năm sống ở đó, mà không quan sát chung quanh, như một vị thiền sư đã viết, "mấy mươi năm sống bên mẹ - mà không nhìn rõ mặt mẹ".

Mình đã lấy củi để “đốt cái lạnh” cho nóng lên. Vì cần cái lạnh, mà “đuổi cái nóng”... Không gian rộng lớn như một bà mẹ - luôn là tổng hoà, đựng và chịu đựng mọi thứ. Mọi ngỗ nghịch của đứa con yêu dấu, mọi hư hỏng của đứa con ngoan hiền, cánh bay của con dù bay khắp thiên hà..., vẫn là loanh quanh trong trái tim mẹ. Mọi thứ đều trong tầm quan sát của mẹ, trong tình yêu của mẹ. Môi trường là thế, thiên nhiên là thế. Thiên nhiên là người mẹ vĩ đại.

Nơi ở là nơi trải nghiệm hạnh phúc mọi loài. 
Nơi ở là nơi sinh ra, sống và là nơi trở về an nghỉ thanh nhàn.
Nơi ở là nơi sinh, sống và về.

nguyentuonglinh


29/9/2013