Vị thần thời gian

Thần hộ mệnh
Có thể Rùa  biết được sức mình có hạn. Nhưng "cái sức" của Rùa không ở những chân đều bước. Cái sức không ở trí tuệ siêu phàm.
Cái sức của Rùa có thể là cách sống hoà hợp với đại lượng thời gian. 
Không phát hiện có sự tồn tại của thời gian, nên Rùa trở thành linh thiêng.
Giành chiến thắng không phải là đã về đầu trong một cuộc đua năm ấy.

Chỉ trong một hành xử rất bình thường, của một việc không cố gắng lắm,  vậy mà trong trí nhớ của nhân loại, Rùa trở nên một nhân vật.

Rùa có một vị thần hộ mệnh,  đó là THỜI GIAN.

Không hề nhầm lẫn
Trí tuệ dân gian để lại những di sản:
"Nước chảy đá mòn",
"Có đi có tới"

Nghe những câu như vậy, thường nghĩ về sự kiên nhẫn. Không hề nghĩ yếu tố thời gian. 
Rùa không biết kiên nhẫn là gì. Kiên nhẫn là do con người dạy. Rùa cũng không biết đến thời gian.  
Rùa sống song hành như trôi theo thời gian.  Đúng hơn, không trôi đi theo một cái gì cả.

Rùa đã về đến nơi không hề nhầm lẫn.

Thời gian là kho báu
Kho báu - nhưng thời gian không có định lượng và định tính.
Thời gian không lấy mang về được. Thời gian không hoàn trả được.

Thời gian lấy hoài không hết. Vậy mà, không thể sờ, không thể chạm đến thời gian.
Kho thời gian luôn cho. Kho thời gian không có khoá.
Kho thời gian vô tận mà không có đường vào.

Thật quá sai lầm khi chia thời gian thành các đại lượng năm tháng ngày giờ...
Có lẽ thời gian là vị thần. Vị Thần y như là một vị Thần...

Tiêu chuẩn, phẩm  hạnh của Thần
Lúc ẩn lúc hiện -  Có và không có - Thật và không thật 

THỜI GiAN đúng là vị Thần rồi.

nguyentuonglinh
14/1/2012