(Blog, viết cho nhân viên)
Từ thứ dân cho đến Ông Vua, mỗi người chọn một trong hàng vạn nghề khác biệt.
Khi chọn một nghề, thông thường không vì một lý do rõ ràng.
Đôi khi vì một cơ duyên rất nhỏ, tầm thường lại dẫn người ta đến một NGHỀ. Người ta đi và không biết rõ nơi mình sẽ đến.
Chỉ một lời nói, một suy nghĩ, một hành động đơn giản lại có một nhân quả cho mấy trăm năm.
Hãy chạm tay vào sản phẩm để có một "cảm giác đầu tiên". Một cảm giác lơ mơ tin và không tin - "nó" sẽ theo mãi với mình.
Tin, bởi vì, không có một NGHỀ nào lại không có chiều sâu, để con người theo đó mà đi cả đời không hết. Đến khi cuối đời, giật mình, hoá ra mình đã sống một đời với "nghề".
Tình yêu chân chính thường có được với thời gian. Thời gian là mẹ đẻ ra mọi thứ như các nhà vật lý thiên văn thường suy nghiệm. Thời gian sinh ra tình yêu - mọi thứ tình yêu. Trong đó, có tình yêu công việc. Công việc mà người ta quần quật, lao tâm khổ trí - THỜI GIAN chấm điểm và sẽ cho một danh hiệu, đó là NGHỀ.
Vị Thần thời gian cũng ghi chép bằng biểu đồ. Ở đó thể hiện từng ngày, từng giờ mà con người suy nghĩ về sản phẩm của họ. Con người đôi khi vui, đôi lúc khó chịu, bằng lòng và không bằng lòng về mọi thứ. Cũng có lúc họ giận cái nghề mà họ theo. Đó là lúc họ nghĩ rằng Nghề theo Người.
Nghề không theo Người, vì nghề là thứ vô hình. Nghề được xác lập như một thành quả hơn là một tấm bản đồ đi tìm kho báu. Nghề là một trò chơi, người chơi tự khám phá, tự khai phá. Nghề cũng như mọi con đường khác. Đường sẽ hình thành khi có những bước chân.
Một sản phẩm cầm trên tay là một sinh vật. Con người dự phần vào việc sinh ra nó. Hơi thở của nó, ngoại hình của nó đều có sự can dự và trách nhiệm của Người. Cái gọi là CHẤT LƯỢNG SẢN PHẨM, đó là linh hồn của sản phẩm. Linh hồn đó thực chất do con người sinh ra.
Con người sẽ yêu sản phẩm nhiều hơn khi thấy nó lớn lên về mọi mặt. Nó luôn được sáng tạo, luôn được thay đổi hướng thiện như một phép lạ. Phép lạ đó là một phần của một đời lao động miệt mài và yêu cuộc sống.
Con người hay tự hỏi, mình có lỗi gì không trong công việc luôn đi tìm cái mới, cái gọi là LUÔN HOÀN THIỆN.
Với người "theo" nghề sản xuất cao su sản phẩm:
Một đôi lúc trong một đời theo nghề, họ cảm nhận rằng, sự xuất hiện của cao su nhân tạo để CAO SU được tôn vinh hơn. Nhưng, chính cao su thiên nhiên - người mẹ - đã không còn được coi trọng. Cao su thiên nhiên bị bỏ quên cũng vì các thế hệ "nhái" đã chứng tỏ bản lĩnh hơn, phục vụ con người hiệu quả hơn.
Những nỗi đau, có phải là sự bình thường để chứng minh cho cái lành? Những điều không phù hợp luôn được sinh ra, như là một thứ Đạo của Trời đất.
Dù sao, cao su thiên nhiên cũng được an ủi, bởi những hoàn thiện cây giống, phương pháp sơ chế, kể cả điều mà tưởng chừng chẳng liên quan gì đến sự sống của cây cao su, đó là sự minh bạch và trung thực. Đơn giản là mọi thứ tồn tại và phát triển nhờ sự minh bạch của con người.
Đôi lúc, nhìn vào các nhánh phụ trên các dây cao phân tử của cao su nhân tạo, không hiểu nó là phụ hay chính. Cái phụ, cái thêm lại là cái bản chất của một dòng cao su. Vậy, trong cuộc sống cái gì là phụ...Cuộc sống cái gì là chính.
Mọi thứ đều là vai chính.
Mọi thứ đều là mẹ.
Một thao tác nhỏ trong quá trình sản xuất cũng trở thành Đạo. Đạo, đó là cái tinh khiết nhất.
Những việc rất nhỏ, những sai sót rất nhỏ, những thành tựu rất nhỏ, những cảm xúc vu vơ ...đều trở thành gốc, và "nó" có quyền cho ra những nhánh cây, những chiếc lá xanh.
Yêu người, yêu nghề, sống và quan sát và cảm nhận bao điều thú vị.
*
Nếu mọi thứ đều là chính thì sự chu toàn từ việc nhỏ là đáng để suy nghĩ.
Mọi thời khắc đều quan trọng, thì lúc nào cũng hạnh phúc và vui chơi...
Mọi thứ đều không phải là chính, chúng ta cũng cứ hạnh phúc và vui chơi... trong công việc.
nguyentuonglinh
12/12/2011