Người cho và người nhận

Cho
Chuyển dịch từ nơi này đến nơi kia, không phải là cho. Đôi khi một thứ gì đó dời chỗ từ nơi thấp đến nơi cao. Không phải đôi khi, mà gần như ngang bằng.  Ngang bằng với sự chuyển đổi từ nơi cao đến thấp.
Người có, không thật có - lấy gì mà cho.

Người cho
Người có, không thật có - lấy gì mà cho. Họ đã giao qua tay một cái gì đó, như là một yếu tố dự phần  -  họ là một trong chuỗi cuộc sống muôn màu. Chắc chi họ là chủ của một cái gì. 
Cho - chỉ là một "Hạnh" - như một đức tính, một ứng xử. Cho không phải là để rồi lại nhận được chính cái cho.  "Người  cho" luôn mong chờ cái gởi đi sẽ quay trở về.  Kể cả nó quay về dưới bóng dáng HẠNH PHÚC. Nó mãi không về.

Nhận
Nhận là một hành vi được thực hiện cho một vị trí đã sẵn sàng.
Nhận không phải  nó cần được thụ hưởng cái mà đã cho trước đây.

Người nhận
Một chỗ thấp thường nhận được nước, như một sự sẵn sàng để nhận. Một phát minh lóe lên trong đầu một người đã sẵn sàng "thấy" được nó. Newton cũng  là một người đã sẵn sàng.

*
Người cho cảm thấy rất buồn vì cảm thấy có lỗi khi không thể  "chuyển đi"  nhiều hơn.
Người cho thấy thấp thoáng trên gương mặt người nhận một sự hụt hẫng. Hụt hẫng vì tin rằng mình sẽ nhận được nhiều hơn.
Người cho đôi lúc giật mình khi đang ngủ, vì mãi nghĩ về chuyện “chuyển đi” chưa trọn.
Người nhận cũng giật mình tỉnh dậy vô cớ vì đâu...

Có người cho hay người nhận - hay chỉ là một thụ hưởng như thở ra thở vào không khí của Đất của Trời.

Giọt nước mắt chỉ biết chảy xuống. Nó mặn từ lúc nào không ai biết. Nó không mặn, nó không là nước mắt.

nguyentuonglinh
11/1/2012