Phù hợp và Không phù hợp, chỉ như vậy thôi nhưng bản thân câu đó nói lên nhiều điều.
Sự có mặt của trái phải, trên dưới luôn đồng thời nhưng không dễ nhận biết.
Hạnh phúc và bất hạnh luôn song đôi như một trò chơi trốn tìm.
Hạnh phúc luôn ở xa vời, không hình không tướng, mùi hương chỉ là tưởng tượng. Bất hạnh thì lại sát bên, như có kim đâm, xót đau là một cái gì đó rất thật.
Những điều đúng thì luôn tranh cãi, những điều sai thì luôn luôn được người đời nhận biết nhưng ít khi bàn luận. Những điều sai cứ hiển lộ, cứ phơi bày, nhưng ai đó càng giấu thì càng trống trải.
Người thợ gốm thì không hiểu "tròn" ở đâu, nhưng cứ thấy chỗ dư thì bỏ.
Muốn hoàn thiện đôi khi không phải thu nhặt vào mà là bỏ ra. Tư tưởng thu vào hay bỏ ra, có khi tự đấu tranh bất phân thắng bại. Chỉ khi người thợ và đôi tay hoà nhau làm một, không nghĩ đến chuyện "lấy hay bỏ", sinh nhai như một cuộc chơi, thì những tác phẩm luôn được sinh ra - như phải được sinh không vì một lý do gì.
Cuộc sống luôn có nghịch lý như là điều bình thường. Cuộc sống luôn phân định, luôn mở ra cho người đời thấy là luôn có hai mặt, luôn có những trái chiều. Sự trái chiều làm cho mọi thứ mong quay về với nhau. Sự tương phản giúp cho một bức hình của người nghệ sĩ thêm hương vị. Nhưng chẳng ai biết được bên trái là ở đâu, phương đông là lối nào. Ai cũng nghĩ mọi thứ đều rơi xuống dưới, nhưng phía nào là bên dưới.
Chỉ luôn quay về. Chính sự khác nhau, sai biệt về năng lượng đã làm mọi thứ luôn quay về. Sự khác biệt đó, lại tạo nên một năng lượng mới. Năng lượng thì chạy lòng vòng khắp thế gian y những quân cờ ăn thua, còn mất chỉ là trong một ván.
"Không phù hợp" như là một hình ảnh của PHÙ HỢP nhưng thân thiện, gần gủi. Không phù hợp như là đời thường, còn Phù hợp như là một thế giới toàn thiện. Hai thế giới đó ở cách xa nhau như Đất với Trời, khác nhau như Nhà Sư và Con Quỷ - nhưng lại tựa lưng vào nhau như hai mặt trái và phải. Gần nhà xa ngõ là thế.
Đi tìm sự Không phù hợp là sự khôn khéo.
Không phù hợp luôn dễ thấy, dễ gặp vì nó rất đời.
Đôi khi con người cũng cần có một chút khuyết, một chút thiếu.
Một nghệ sĩ thành danh của Việt Nam cũng đã đồng cảm : Những đớn đau, bất hạnh là quà tặng của Thượng đế.
Vậy thì, có một chút đau, hay nhiều chút đau thì người ta sẽ phát hiện ra sự có mặt của "cái lành". Cái lành luôn có mặt nhưng không dễ nhận thấy. Cái lành thì thật là tuyệt vời.
Cái đau thì càng tuyệt vời hơn... vì chính nó chứng minh cho "cái lành" có mặt.
Hệ thống Tiêu chuẩn ISO đã cố giấu đi cái sang trọng, cái triết lý cao siêu của mình bằng cách "dẫn" cả thế giới vào một trò chơi đi tìm KHÔNG PHÙ HỢP. Đó là một cách tu. Đó là một cách SỐNG, chớ đâu chỉ là một cách quản lý đơn thuần.
Đi tìm nguyên nhân của thất bại. Không buồn mà lại vui, bởi sự thành công nấp phía mặt sau. Khi có nỗi đau, nếu thấy rõ nỗi đau, thì chắc chắn rằng hạnh phúc cũng ở ngay chỗ đó. Ngoại lệ, đôi khi không cảm thấy nỗi đau, vì có lúc họ đã tan vào nó như thể chấp nhận: chẳng có nỗi đau nào. Như vậy, không có phía sau nào cả.
ISO đã không giấu được bản chất của mình khi yêu cầu "bằng chứng" của các Không phù hợp. Đã Không phù hợp rồi thì làm gì có bằng chứng. Cuối cùng, bằng chứng như là một cách nối những hành vi một cách hợp lý vào hệ thống. Bằng chứng như là một cách nhắc mọi người luôn nghĩ về chung quanh. Không phù hợp với chung quanh, với môi trường sống thì sự có mặt cũng như là bằng không.
Như vậy đó, Hệ thống Quản lý ISO đã gợi ý một cách suy nghĩ và cách sống.
Quan sát, nhận biết những cái dư không hợp lý là việc thú vị.
Quan sát những chuyện vụn vặt không phù hợp lại càng thú vị hơn.
Thế giới đã phát triển, con người đã hiểu ra nhiều điều cũng vì đã... xuất phát từ đây.
nguyentuonglinh
17/7/2011